Page 261 of 471 FirstFirst ... 161211251257258259260261262263264265271311361 ... LastLast
Results 2,601 to 2,610 of 4709

Thread: SAIGON THUỞ ẤY ...

  1. #2601
    Member Nguyễn Mạnh Quốc's Avatar
    Join Date
    25-03-2011
    Posts
    4,374

    Saigon thuở ấy ; cuộc sống về già.. ai tránh được..!!

    Ở Á châu, chúng tôi thường sinh song theo bầy đàn, tộc họ.. có khi cả làng chỉ có hai hay ba going họ.
    Nhà xây cất dính lien.. tụ tập đàn con.. đàn cháu.. chat.. c̣n gọi là " tứ đại đồng đường ". Ông đă that qua mấy giờ qua.. khi các cháu.. chat tan học về.. mấy bà ra đón đàn trẻ từ trên xe bước xuống.. tíu tít.. bi bô.. rồi vô trong nhà.. các bà có dịp chăm lo cho đám trẻ thơ.. chúng quấn quit.. lăng xăng.. rồi ngồi vô bàn ăn.. chúng vui vẻ truyện tṛ...
    ... c̣n như buổi sáng chăm lo.. sửa soạn cho chúng đến trường.. cũng vậy.. những bận rộn.. làm cho mấy bà vui.. rảnh tay.. các bà dắt nhau ra chơi tuyết.. cười đùa.. quên hết cả ngày giờ.. các bà không bị cô đơn ( solitude ).. ăn ngon.. ngủ thẳng giấc.. lại thêm nhà có cả một bầy từ bác sĩ đến y tá chăm lo sức khoẻ.. c̣n như cha mẹ của đám trẻ.. yên trí đi làm công việc.. mọi sự ở nhà đều có các bà lo lắng trông nom.. từ miếng ăn đến dạy dỗ các cháu.. hạnh phúc nào bang..
    Tuổi đă cao rồi.. già nhất là A Liểng cũng đă 85.. c̣n trẻ nhất mới gia nhập cũng đă 64 tuổi.. Đấy cách sống của gia đ́nh của chúng tôi là vậy.. T. Vân cũng đă nói rằng ; chúng ta sống chung vừa t́nh.. vừa nghĩa.. nay già rồi.. đâu c̣n trẻ con như thời xa lắc.. ghen ghét.. ganh đua.. hăy sống trong t́nh thương.. sưởi ấm cho nhau trong những ngày c̣n lại...
    T́nh thương của các ông bà thiệt cao cả.. thiệt đẹp.. có tiền cũng không mua được... ./. nmq

  2. #2602
    Member Nguyễn Mạnh Quốc's Avatar
    Join Date
    25-03-2011
    Posts
    4,374

    Nhắc chuyện xa xưa ; ngày đó ra đi..

    ... trưa nay, mấy bà vừa mới xuống xe.. đi chợ về.. th́ cô cháu dâu cũng chạy xe về.. đậu ngay driveway.. mà lại có người đi theo...
    hai đứa vội t́m đến ngay bên bà nội T Vân.. vẻ mặt đầy căng thẳng.. nước mắt lung tṛng.. chúng ôm lấy bà nội.. và khi bà ngồi xuống.. chúng qú bên như van nài điều ǵ đó.. bà cũng cúi đầu lắng nghe.. một lúc sau.. bà khẽ gật đầu.. hai đứa vội vàng đứng dậy chạy ra xe c̣n đang để máy... mang ra cách berceuse...rồi vội đưa vô nhà...có tiếng trẻ oe..oe.. văng vẳng...
    Rồi cánh cửa lại mở ra lần nữa.. cô con út Nữa.. vội vàng bỏ áo lạnh.. mẹ..mẹ... rồi há miệng ngạc nhiên...
    ....Junior.. con của ai vậy ?? dạ con của bạn của em.. Tina.. mẹ nó đây này..!!
    Em bé được bế ra khỏi nôi.. khẽ cựa quậy.. ọ..ọ oẹ.. cất tiếng.. rồi tho gọn trong ṿng tay của T.Vân
    ... nh́n cháu bé sơ sinh.. những giọt nước mắt lại chầm chậm lăn trên g̣ má...
    Nữa ơi.. Nữa ơi... giống như con ngày nào mẹ ẵm lên tù ven đường ra đi bỏ xứ !!

    Junior đưa bạn.. đem con mới sanh về nhờ nội nuôi.. lư do Tina sửa soạn thi final.. th́ dở dạ sanh con.. chồng cũng đang đi học Y, vợ học Y tá.. mà nay gặp hoàn cảnh này.. chồng th́ bảo cho con đi để mà có thời giờ lo học.. c̣n như cho con đi... th́ mất con.. Junior thương t́nh.. thương trẻ sơ sinh.. dù hy vọng mong manh, nhuwng cũng cứ thử.. may sao mẹ nh́n xuống cứu vớt trẻ thơ.. mẹ đă gật đầu chấp nhận nuôi em bé..
    .. th́ nội nhận.. ráng học cho nên.. nói xong nội gọi nany (bà vú người Phi)... để bảo sửa soạn quần áo lót.. khăn ấm b́nh sữa của trẻ cho cháu mới đến..../.

    Ỏur family... we have a newcomer... a beautiful girl........

  3. #2603
    Member Nguyễn Mạnh Quốc's Avatar
    Join Date
    25-03-2011
    Posts
    4,374

    Saigon thuở ấy ; nhà có tiếng trẻ sơ sinh....

    ... đă lâu vắng tiếng e..oe... rôi đêm hôm qua trong nhà lại có tiếng ọ ẹ .. đ̣i ăm đêm.. bà Nội mất hai lần trở giấc pha sữa cho bé.. cho bé ăn.. thay lót cho cháu.. rồi cháu lại cuộn ḿnh trong ṿng tay của bà Nội...Sáng nay chắc bà mệt.. nên dậy trễ... Đă có bà Ngoại.. Phượng Hồng.. lại bà Hương cũng soắn sít một bên.. pḥng được nâng độ ấm lên 24o+.. c̣n độ ẩm cũng được nâng lên 65%... v́ bà nội muốn cho cháu được hưởng hơi ấm như trong long ấp...
    Bảy bà đang ăn sang.. cũng đă gần xong.. th́ tiếng gọi ọ ẹ lại như kêu bà ơi... bà ơi...
    ...Thế là bà Hương.. bà Phượng vội vô đón cháu... cháu được bồng ra.. nào lau mặt thay lót..nhỏ mắt.. móc nhớt trong miệng... rồi bà Nội đón.. b́nh sữa hâm nóng được nany đưa tới...
    cái miệng be bé xinh xinh đang nún.. mút sữa trong b́nh.. hai con mắt xanh lơ.. đang hé nh́n mọi người... rồi các anh chị lớn hơ.. ra ăn sáng để sắp sửa đi học.. ai ai cung đến chào em bé ... bé bú đều và nằm lọt hẳn vào ḷng bà Nội.. chẳng mấy lúc bé.. đùn vú ra...bé no.. bé lại nh́n mọi người như chào đón tương lai...
    Tiếng xe hơi nổ máy ngoài driveway.. các con cháu.. kẻ đi làm.. người đi hoc.. hai em bé andrrew.. andy cũng đă ngồi trong xe đẩy.. rồi hai chị lớn đẩy các em sang nhà trẻ gần bên...

  4. #2604
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674
    MỘT THỜI ĐỂ NHỚ, ĐỂ THƯƠNG...

    Thân tặng Đoàn 59 CB/XDNT
    và các đơn vị yểm trợ Đoàn
    Hương Quế




    Tr/đ Cơ bản thao diển nữ khóa 3/66 Tổng đoàn 8 - Trưng Vương
    TTHL.CB/XDNT/TƯ Vũng Tàu

    39 năm trôi qua, các vị tiền bối khai sinh ra ngành Cán bộ XDNT, đă bỏ quên những đứa con, mà ngày xưa quí vị ấy từng cho là “con yêu của tổ quốc”, họ không hưởng lương bổng chỉ tượng trưng bằng thù lao nhỏ nhoi. Họ không được trang bị đầy đủ phương tiện để bảo vệ bản thân, họ phải dùng tài khôn khéo để tự vệ, lấy máu để viết nên trang sử đầy vẽ vang cho VNCH, những chứng tích đó người chiến sĩ Áo đen chưa bao giờ nhận được sự bù đắp tương xứng! Mặc dù họ không dự phần vào việc bỏ rơi đất nước, họ vẫn chấp nhận ở lại và gánh chịu chung số phận tù đày như mọi người từ 5 năm trở lên. Cái số của họ dường như đă được định sẳn, họ ra đi theo chương tŕnh nhân đạo H.O cũng quá muộn màng và nơi đất tạm dung này chưa bao giờ được nghe nhắc đến tên người Cán bộ XDNT.

    Thế mà vẫn có những tâm hồn người Cán Bộ XDNT, khắc khoải thâu đêm với giấc ngủ chập chờn, mà tâm tư vẫn đầy ấp kỷ niệm cũ đang bừng trổi dậy, gợi nhớ từng luống cải, vườn rau, nhớ từng khóm tre bụi chuối, nơi miền thôn dă có ánh trăng lơ lửng trên nền trời trong yên lành mà nơi đó họ đă một thời cùng ăn, cùng ở, cùng làm, cùng hát cho dân nghe, nói cho dân biết.

    Cải tuyển từ các ngành, sát nhập vào Cán bộ XDNT, họ cho đó là ước nguyện của ḿnh, là yếu tố cần thiết để cho họ vốn sinh ra và lớn lên nơi đồng hương, cỏ nội và cũng là một cơ hội để gần gủi với làng quê có nắng ấm chan ḥa. Cũng từ đó, họ được thụ huấn bổ túc trong một khuôn khổ, mẫu mực, kỷ cương từ chính trị, quân sự đến y tế, xă hội, tâm lư chiến nơi TTHL Chí Linh, Lam Sơn, Hồng Lĩnh để trở thành một Cán bộ nồng cốt, tung về địa phương thực hiện một Ấp Đời Mới thí điểm, căn bản dựa trên đường lối chủ trương của chính thể VNCH với mô h́nh xây dựng 11 mục tiêu, 98 công tác, 4 Tư tưởng chỉ đạo: Cải tổ hành chánh xă ấp, Thực thi dân chủ pháp trị, Canh tân đời sống nông thôn ...

    Với hành trang mà Huấn Trường đă ủy thác, trách nhiệm quá to lớn hơn tuổi đời của họ lúc bấy giờ. Họ chập chửng bước đi từng bước một trong 98 công tác mà bên tai họ vẫn c̣n văng vẳng lời thuyết tŕnh của huấn luyện viên đặc trách Khối Chính Trị của Trung Tâm Huấn Luyện với đề tài “Chính sách của VNCH qua các chương tŕnh xây dựng Xă Ấp”. Thật là hùng hồn, thật là đầm ấm như ḥa nhịp vào bước chân họ, trăi dài trên khắp đường ṃn thôn xóm.

    Trọng trách của người Cán bộ XDNT là làm thế nào để xây dựng một Ấp Đời Mới trong vùng xôi đậu, tạo cho ḷng dân hướng về chính nghĩa Quốc gia và tin tưởng vào đường lối chủ trương của Chính thể VNCH, nhầm tiêu diệt kế hoạch “lấn đất giành dân” của cộng sản.

    Một đề tài ngắn ngủi nhưng mà hàng loạt kế hoạch được đặt ra: điều nghiên, dân vận, chiêu hồi, xây dựng đoàn thể, bảo tồn văn hóa... Nơi vùng xôi đậu, ban ngày Đoàn Cán bộ XDNT đi điều nghiên, kiểm tra dân số, phân loại quần chúng, tiếp nhận chiêu hồi đều có quân đội yểm trợ, ban đêm QĐ rút về nơi đồn trú, có hệ thống pḥng thủ, để lại Đoàn Cán bộ XDNT với vũ khí thô sơ, chỗ ngủ là chuồng trâu ḅ, ṭn ten mấy chiếc vơng, lấy thân trâu ḅ và mấy thùng cỏ làm bia đở đạn, đêm về nằm nghe tiếng trâu ḅ nhơi cỏ, tiếng vo ve của đàn muỗi mà “thấy đời mang cả ư thơ”, bất cứ tiếng động nhỏ nào cũng được mọi người đề cao cảnh giác. Có những đêm tối trời, mở con mắt thật to, quan sát tứ phía, mà vẫn bị đặt ḿn, loại ḿn định hướng “claymore” , tiếng nổ xé tan màn đêm cô tịch, làm tan nát cỏi ḷng, nhưng người Cán bộ XDNT vẫn chấp nhận hy sinh tuổi trẻ đời ḿnh cho Tổ quốc Việt Nam muôn đời lụa là gấm vóc.

    Người chiến sĩ Áo đen chỉ biết phó mặc vào số mạng, họ khôn khéo ḥa ḿnh với dân, làm cho dân thương mến, nên đề pḥng trước được mọi việc nguy hiểm có thể xảy ra để tự cứu mạng ḿnh. Họ thực hiện những ǵ đă được học hỏi nơi Huấn Trường, đoàn Cán bộ XDNT đă đem đến cho người dân nông thôn một đời sống ấm no thực sự:
    Tiếng cười rộn ră trên Ấp Đời Mới, ngôi trường làng ê a tiếng hát trẻ thơ, trạm xá có người phát thuốc, con đường đất dẫn đến ngôi đ́nh, chùa cao ráo, thuận tiện cho bà con chiêm bái vào những ngày lễ hội ...

    Mồ hôi và sương gió đă muối trắng vai áo người Cán bộ XDNT âm thần nơi thôn xóm, họ xây dựng nông thôn bằng bầu nhiệt huyết đă khắc ghi qua lời tuyên thệ sau ngày măn khóa, trong những giờ suy tư bên đồng đội hàng đêm nơi Vũ đ́nh trường, những giây phút thiêng liêng ấy đă in hằn trong tiềm thức mọi người dù sông có cạn, núi có ṃn, người Cán bộ vẫn giữ măi trong ḷng những lời thề sắc son đó.

    Ngày 30 tháng tư năm 1975, đất nước đi vào ngă rẽ, một lần nữa cảnh sống lầm than, cơ cực lại bao trùm lên Ấp Đời Mới năm xưa, người dân nông thôn vô tội, bị kềm kẹp, hà khắc, lại c̣n bị bắt bớ giam cầm bởi cộng sản khát máu. Người cán bộ XDNT cũng cùng chung số phận, họ bị bắt giết hoặc bắt đi “tù cải tạo” trong các trại tập trung và c̣n bị gán cho cái tội là “B́nh định ác ôn”.

    Từ đó, bóng dáng những chiếc Áo đen mờ dần trong thôn ấp, nhưng ḷng người dân vẫn c̣n hoài vọng nhớ mong:

    Cán Bộ Xây Dựng Nông Thôn “Đi dân Nhớ - Ở dân Thương”.

    Hương Quế KBC 6258
    Gia đ́nh CB/XDNT Bắc Cali

    Nhận qua email của Gia Đ́nh Xây Dựng Nông Thôn New Orleans

  5. #2605
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674



    Cờ Vàng dẫn lối

    Mă đáo thành công

  6. #2606
    Member Nguyễn Mạnh Quốc's Avatar
    Join Date
    25-03-2011
    Posts
    4,374

    Saigon thuở ấy ; bé thơ đâu có tội t́nh ǵ....

    ... em bé da trắng mắt xanh đến ở với bà Nội được bốn ngày rồi.. cả nhà ai cung xum xoe đến bé.. bé bú sữa ngon lành.. ngủ thẳng giấc trong ṿng tay chăm sóc của gia đ́nh...
    Mấy bác.. cô chú.. người lớn ngồi cùng nhau nói truyện về cháu... mọi người đều đặt vấn đề.. " ăn cơm trước..hay thử xem có thương nhau thiệt hay giả vờ.. ddax đem lại kết quả ; một em bé gái chào đời.. Theo lời của Mẹ sanh ra bé.. cha nó muốn cho nó đi.. rồi đường ai nấy đi...Nhưng c̣n vấn đề luật pháp.. không thể bỏ qua được.... và bác Tuấn đă phải nhờ bạn làm Biện lư.. chỉ dẫn vấn đề giấy tờ.. phải làm như thế nào để nuôi cháu bé..
    Sáng hôm nay.. có canhr sát.. có Biệnlys.. và cả hai người đồng tác giả sanh ra bé có mặt tại nhà. một công việc hết sức tế nhị.. từ khai báo.. biên bản.. đến lập quyèn tạm trông coi bé trong khi chờ đợi phán quyết của Toà án..
    Tương lai của bé được tạm thời bảo đam, mẹ cháu có quyền thăm viếng tại chỗ.. c̣n cha đứa bé bị tạm cấm lại văng chờ án quyết. Anh ta nói; anh ta chỉ thích .. làm t́nh thôi.. anh ta cũng nhận lỗi một nửa 50%.. c̣n th́ cô Tina phải chịu... Hậu quả của sự sống vội thiếu suy nghĩ.../.

  7. #2607
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674



    HĂY SỐNG TRONG HẠNH PHÚC, DÙ CUỘC ĐỜI KHÔNG NHƯ MƠ
    !


    Nữ nhà văn Mỹ Hellen Keller đă từng nói: “Tôi đă khóc v́ không có giày để đi cho đến khi tôi nh́n thấy một người không có chân để mang giày.”

    Nếu bạn hỏng xe dọc đường, phải cuốc bộ vài dặm mới t́m ra được người giúp đỡ – Hăy nghĩ tới những ai liệt cả đôi chân, luôn khao khát được bước đi như bạn.

    Đó là lúc khó khăn của bạn, đôi chân của bạn có thể đưa bạn đến bất cứ nơi đâu, đó là hạnh phúc và may mắn khi bạn sinh ra trên đời được có quyền đứng trên đôi chân của ḿnh để đi. Khi không may đôi chân phải nặng nề hơn trên con đường đang bước th́ hăy chớ vội nản ḷng, khó chịu bởi đằng kia có rất rất nhiều người đang khao khát được bước và được đi như bạn dù chỉ một bước chân….

    Nếu bạn cảm thấy đời ḿnh bị mất mát và băn khoăn về ư nghĩa kiếp người – Xin bạn hăy biết ơn cuộc sống v́ có nhiều người đă không được sống hết tuổi trẻ của ḿnh để có những trải nghiệm như bạn.

    Đừng bao giờ nghĩ rằng ḿnh kém may mắn trong cuộc đời này, hăy biết trân trọng từng phút giây khi được sinh ra trên cuộc đời này.

    Nếu bạn cảm thấy ḿnh là nạn nhân của những ai hay cay nghiệt, dốt nát, nhỏ nhen, nghi kỵ – Hăy nhớ rằng việc đời có khi c̣n tệ hại hơn thế rất nhiều.

    Sống là động nhưng ḷng không dao động.

    Mỗi sớm mai thức dậy việc đầu tiên mà ta phải làm là hăy nở một nụ cười thật tươi để trả lại cho cuộc sống đă cho ta được sinh ra trên cuộc đời này, có được một đôi chân vững chăi để bước đi, có được một đôi tay lành lặn để ôm ấp những người mà ta yêu thương, có được một đôi mắt sáng để nh́n ngắm thế giới xung quanh, có được niềm tin và nghị lực trong mỗi chặng đường đời để cảm thấy ḿnh hạnh phúc dù ở trong hoàn cảnh nào. Hăy biết nâng niu và trân trọng từng phút giây mà bạn đang có để biết yêu thương được đong đầy như thế nào trong cuộc đời ḿnh.

    HIỆN TẠI CỦA BẠN ĐANG LÀ MỘT NIỀM MƠ ƯỚC CỦA NHIỀU NGƯỜI, XIN HĂY TRÂN TRỌNG VÀ SỐNG TRỌN VẸN NGAY THỰC TẠI, BÂY GIỜ VÀ Ở ĐÂY

    Nguồn : Email

  8. #2608
    Member Nguyễn Mạnh Quốc's Avatar
    Join Date
    25-03-2011
    Posts
    4,374

    Saigon thuở ấy ; t́nh bạn.. t́nh nhân của một thời....

    quá khứ, và hiện tại.. hôm nay trên đất khách, xứ lạnh t́nh nồng.
    Gia đ́nh nmq lại có gần như đầy đủ các bạn bè của một thời, nay tóc đă bạc phơ.. mà sung sướng nào bằng.. v́ tưởng như .. cánh hạc từ lâu xa cách măi.. thế nhưng lại ngồi bên nhau.. với đàn con, cháu, chat đông vui.. tíu tít..
    Mấy bà vừa nhâm nhi ly cà phê hảo hang.. vừa nhấm nháp miếng croissant có bơ 5 sao của Pháp.. lại có chút ba tê gan ngỗng.. miếng súc sích thơm cay... rồi lại c̣n trông cho mấy em bé ăn nữa.. nhưng vui làm sao ấy.. trẻ đ̣i chút ba tê.. chút cheese.. các bà nhanh nhẹn làm miếng bánh để trao cho cháu..
    Sao hôm nay anh lại lo chu đáo bữa ăn sáng thế này ??? .... này thế bà không biết à..!!
    bà Hương vội nói ;.. lễ t́nh nhân đấy.. valentine.. mà !!
    bà A Liểng vội nói... anh ấy... khéo nịnh " đầm " lắm đấy !!
    Th́ lâu lâu cũng nên nịnh mấy bà đôi chút mà... các bà có hài ḷng không ??
    Giáng Ngọc th́ văn hoa hơn chút..; có vậy mới là người t́nh.. người t́nh khó quên có phải không ??
    ddeens lượt Út Hiền... ; em cũng mong được vậy.. các chị cho em chút .. mẩu bánh thừa đi nhé..
    Đàn con, cháu đứng nh́n.. chúng tủm tỉm cười... mấy bà nhà ḿnh thật đa cảm.. đa t́nh..
    Lỗi tại ông nội hết..
    Ba khay bánh cũng đă hết.. hai b́nh cà phê cũng cạn... đàn trẻ sẵn sàng ra xe.. người lớn cũng vậy ai vào việc nấy.. tiếng cháu bé sơ sinh đang ọ ẹ gọi ở phong bên... Hạnh phúc trong tầm tay

    Love is the..many splendored things..... Chúc quí Bạn lễ T́nh Nhân vui vẻ.... nmq

  9. #2609
    Member
    Join Date
    17-06-2011
    Posts
    1,526
    Quote Originally Posted by nguyễn mạnh Quốc View Post
    quá khứ, và hiện tại.. hôm nay trên đất khách, xứ lạnh t́nh nồng.
    Gia đ́nh nmq lại có gần như đầy đủ các bạn bè của một thời, nay tóc đă bạc phơ.. mà sung sướng nào bằng.. v́ tưởng như .. cánh hạc từ lâu xa cách măi.. thế nhưng lại ngồi bên nhau.. với đàn con, cháu, chat đông vui.. tíu tít..
    Mấy bà vừa nhâm nhi ly cà phê hảo hang.. vừa nhấm nháp miếng croissant có bơ 5 sao của Pháp.. lại có chút ba tê gan ngỗng.. miếng súc sích thơm cay... rồi lại c̣n trông cho mấy em bé ăn nữa.. nhưng vui làm sao ấy.. trẻ đ̣i chút ba tê.. chút cheese.. các bà nhanh nhẹn làm miếng bánh để trao cho cháu..
    Sao hôm nay anh lại lo chu đáo bữa ăn sáng thế này ??? .... này thế bà không biết à..!!
    bà Hương vội nói ;.. lễ t́nh nhân đấy.. valentine.. mà !!
    bà A Liểng vội nói... anh ấy... khéo nịnh " đầm " lắm đấy !!
    Th́ lâu lâu cũng nên nịnh mấy bà đôi chút mà... các bà có hài ḷng không ??
    Giáng Ngọc th́ văn hoa hơn chút..; có vậy mới là người t́nh.. người t́nh khó quên có phải không ??
    ddeens lượt Út Hiền... ; em cũng mong được vậy.. các chị cho em chút .. mẩu bánh thừa đi nhé..
    Đàn con, cháu đứng nh́n.. chúng tủm tỉm cười... mấy bà nhà ḿnh thật đa cảm.. đa t́nh..
    Lỗi tại ông nội hết..
    Ba khay bánh cũng đă hết.. hai b́nh cà phê cũng cạn... đàn trẻ sẵn sàng ra xe.. người lớn cũng vậy ai vào việc nấy.. tiếng cháu bé sơ sinh đang ọ ẹ gọi ở phong bên... Hạnh phúc trong tầm tay

    Love is the..many splendored things..... Chúc quí Bạn lễ T́nh Nhân vui vẻ.... nmq
    Em cảm thấy có chút sóng ngầm dù mặt hồ chỉ hơi gợn sóng lăn tăn , xuân đến mà như thu vê` bác Quốc ạ , " các chị cho em chút .. mẩu bánh thừa đi nhé.." nghe thật êm tai mà sao như diệu vợi ...

    Ha hà chọc ông anh chút chơi .

  10. #2610
    Member Tigon's Avatar
    Join Date
    13-08-2010
    Posts
    22,674
    Con Đường Rợp Bóng Lá Muồng Tây

    Nguyễn Thanh Ty

    Nha Trang! Thành phố của biển xanh, cát trắng, của những hàng thùy dương lă ngọn, vi vu tiếng thông reo và cả tiếng sóng ŕ rào muôn đời.

    Nha Trang, thành phố của nắng ấm chan chứa ánh mặt trời và gió mát hiền ḥa của đại dương mênh mông bát ngát.
    Nha Trang đặc biệt c̣n là thành phố riêng, rất riêng, cho tuổi học tṛ.

    … Và Nha Trang cũng là thành phố của t́nh yêu nữa!

    Cái lứa tuổi học tṛ thập niên năm mươi, sáu mươi, ai đă từng đêm đêm cặm cụi ngồi góp nhặt thơ t́nh chép vào giấy "pơ luya" màu xanh, màu hồng bằng mực tím, rồi với con tim hồi hộp, rộn ràng đứng đón trước cổng trường để len lén vội vă dúi vào tay người ḿnh đeo đuổi bao tháng ngày, - c̣n có mấy ai - nhớ lại con đường t́nh "chúng ḿnh" đă tay trong tay, cùng nhau thơ thẩn suốt giờ này, sang giờ khác, đi lên, đi xuống không biết mỏi chân, nói không biết mỏi miệng những câu nồng nàn, âu yếm đầy t́nh tứ yêu đương. (Bây giờ nghĩ lại thấy thật sặc mùi cải lương, buồn cười. Mà sao lúc đó nó "mùi quá mạng" vậy!)

    Nha Trang có nhiều con đường t́nh.

    Đầu tiên hết phải kể đến là con đường Duy Tân ở băi biển. Con đường chỉ non mà hẹn biển. Con đường bắt đầu từ Ty Bưu Điện rồi dài măi vô tận về hướng Cầu Đá. Tiếp đó là con đường Gia Long khởi đầu từ ga xe lửa, con đường có lá me bay, chạy thẳng tắp ra biển. Rồi con đường Độc Lập từ Mả Vồng cho đến rạp xi nê Mô Đẹc Bác Ái. Rồi con đường Phan bội Châu nối tiếp khúc găy từ Bác Ái cho cuối chợ Đầm, đụng cái Toà Án uy nghi để dứt. Hai con đường này dành cho những t́nh yêu hiện thực, vừa tỏ t́nh, vừa mua sắm.

    Con đường Bà Huyện Thanh Quan xéo ngang từ Ṭa Án cho tới Trường Nam Tiểu Học cũng t́nh lắm. Mà ngắn quá, không đủ trọn cho một cuộc t́nh nồng.

    Hai con đường rợp bóng lá Muồng tây tôi sắp kể ra đây nó mang đầy đủ ư nghĩa và thi vị cho những chuyện t́nh lăng mạn và thơ mộng nhất trên cơi trần đời này.

    Hỡi những anh, những chị học sinh Vơ Tánh, Nữ Trung Học, Văn Hóa, Kim Yến, Bồ Đề, Lê Quí Đôn... đừng nói rằng: “tôi chớ hề biết hai con đường đó” nhé!

    Đó là con đường Phan Thanh Giản, rẽ nhánh từ Bá Đa Lộc, ngang đầu hồi trường Vơ Tánh, rồi êm ái mơ màng cho tới Ty Bưu Điện Nha Trang, sau khi lặng lẽ đi ngang qua lưng Viện Pasteur, đầy bóng cây tra, lá to như tai voi.

    Trên hai con đường Bá Đa Lộc và Phan Thanh Giản, ngày cũng như đêm, rợp mát với lá Muồng tây, luôn xanh ngắt, ít khi thấy lá vàng dù là mùa thu có gió heo may làm cho vạn vật trở nên thê lương ảm đạm một màu. Đặc biệt hai con đường này luôn êm ả và yên tĩnh. Rất ít xe cộ mang mùi tục lụy chạy qua. Đôi khi, chỉ có những chiếc xe đạp sóng đôi của những cặp t́nh nhân chạy chầm chậm để hưởng mùi vị "t́nh yêu cưỡi ngựa, xem hoa".

    C̣n những ai yêu nhau "chí mạng" như tôi với cô hàng bán sách Nguyễn Lê th́ phải biết triệt để khai thác cái cảnh, cái t́nh, cái êm đềm thơ mộng, cái lăng mạn của bóng trăng xuyên qua cành lá của con đường Phan Thanh Giản mà uống cho no nê ánh mắt long lanh sóng t́nh của người yêu và siết chặt tay nhau trong cơn nồng nàn, hừng hực lửa t́nh.

    Con đường Bá Đa Lộc th́ hơi tối v́ Muồng cao, to và dày lá quá. Và cũng là con đường chạy ra biển, nên nhiều xe ra vô, cộng thêm những tiếng huưt sáo không đúng lúc của "những kẻ không biết yêu", làm ô nhiễm cái hương vị t́nh yêu.

    … Những năm sáu mươi, sáu mốt, hai năm cuối ở bậc Trung Học tôi đắm say mê mệt với t́nh yêu của cô K.B, người con gái thướt tha dịu dàng, bán sách ở tiệm sách Nguyễn Lê, đầu đường Phan bội Châu, đối diện với tiệm vàng Mỹ Kim.

    Bà chủ Nguyễn Lê là người Bắc, vợ một Đại Úy Không quân, năm ấy tuy đă ngoài ba mươi mà vẫn c̣n xuân sắc lắm. Bà bới tóc, không giống như búi tóc của Má tôi, sơ sài và luộm thuộm. Cách bới tóc của bà làm cho bà tăng thêm vẻ đài các, cao sang. Cái búi đen nhánh, tóc to hơn nắm tay, cao lưng chừng gần tới đỉnh đầu, được chải và bới một cách cầu kỳ, công phu. Bà luôn mặc áo dài màu hoàng yến hoặc màu thiên thanh. Bà đi tới, đi lui lựa sách cho học tṛ với dáng khoan thai, nhẹ nhàng cộng thêm giọng nói Bắc Kỳ Hà Nội nghe như rót mật vào tai và nhất là nụ cười tươi tắn luôn nở trên đôi môi hồng màu cánh sen để ch́u chuộng khách hàng. Dẫu ai khó tính cách mấy cũng cảm thấy hài ḷng và vui vẻ khi mua một cuốn sách hay tờ tạp chí.

    Cô nàng K.B, phụ bán sách, không biết có phải do huấn luyện hay bắt chước bà chủ mà dáng vẻ cũng từa tựa như bà Nguyễn Lê. Cô uyển chuyển mềm mại như một con mèo nhỏ với dáng người thon mảnh như cành liễu trong chiếc áo dài màu xanh nhạt da trời may bằng lụa nội hóa. Mái tóc dài đen mượt mà được kẹp bằng chiếc kẹp ba lá đơn sơ, buông dài xuống tận eo lưng. Chiếc lưng thon thắt như lưng con ong ṿ vẻ. Nàng có khuôn mặt trái xoan với chiếc mũi nhỏ xinh xinh và cái miệng cũng nhỏ xinh xinh đỏ hồng như hoa đào. Nhưng tôi yêu nàng nhất là đôi mắt. Nàng cười bằng mắt. Cái đuôi mắt dài làm sao! Chao ôi! Nụ cười với cái đuôi mắt dài làm chết người! Sách tướng số " Người đàn bà trong tướng mệnh học" của Ông Vũ Tài Lục biên soạn, bảo ai có nụ cười đó là sẽ khổ luỵ v́ t́nh.

    Năm ấy tôi thi đậu Trung Học Đệ Nhất Cấp và được tuyển thẳng vào lớp Đệ Tam trường Trung Học Công Lập Vơ Tánh.
    Năm Đệ Tam là cái năm nhàn nhă nhất của thời kỳ tiếp nối giữa đệ nhất cấp và đệ nhi cấp. Chúng tôi học lai rai chỉ cấn đủ điểm hai kỳ lục cá nguyệt để lên lớp thôi. C̣n bao nhiêu th́ giờ dành cho văn nghệ, văn gừng, làm báo và đi “cua” đào.

    Cái năm định mệnh đó tôi đă gặp và yêu nàng K.B trong tiếng sét ái t́nh choáng ngợp, lần đầu tiên đi vào hiệu sách Nguyễn Lê để t́m mua cuốn "Quẵng gánh lo đi mà vui sống" và cuốn " Tự rèn luyện ư chí" do tác giả Nguyễn Hiến Lê dịch.

    Suốt một niên khóa Đệ Tam, ngày nào tôi cũng lượn lờ ít nhất một lần qua tiệm. Lúc th́ vờ mua cây viết, lúc th́ giả bộ t́m cho được cuốn từ điển bỏ túi Anh Việt -Việt Anh của ông Nguyễn Văn Khôn. Bao giờ tôi cũng t́m được một lư do nào đó để có cớ bước vào hiệu sách một cách tự nhiên và đi ḷng ṿng hết quầy sách này, sang quầy sách nọ, có khi cả nửa tiếng đồng hồ. Tay lựa sách mà mắt th́ cứ liếc cô hàng.

    Không biết cách si t́nh của tôi có lọt vào mắt xanh của cô không, nhưng không lọt qua được đôi mắt của bà cụ, mẹ bà Nguyễn Lê, ngồi ở góc quầy, cạnh cánh cửa ra pḥng sau. Hàng ngày tôi cứ lượn lờ như con bướm trong hiệu sách, c̣n nàng th́ lo công việc tiếp khách hàng, gói sách, thu tiền hay đôi khi phải trả lời những câu chọc ghẹo ỡm ờ của những anh chàng si t́nh như tôi nhưng bạo gan, bạo phổi hơn tôi.

    Một hôm tôi vừa vờ vịt lật lật mấy cuốn cẩm nang luyện thi Tú Tài I th́ bà cụ ngoắc tay, gọi tôi. Tôi giật thót người như kẻ cắp bị bắt quả tang. Nhưng thấy bà cụ miệng cười, tay ra hiệu, th́ tôi hơi yên ḷng, bước tới.

    - Thưa Cụ gọi tôi có chuyện ǵ không ạ ? Tôi thả quả bóng thăm ḍ.

    - Này cậu! Cậu định mua sách hay là mua cô hàng sách đấy ? Bà cụ vừa tủm tỉm cười vừa tra vấn tôi.

    Tôi đỏ bừng mặt, xấu hổ, cứ tưởng hành vi vụng trộm của ḿnh không ai biết. Hóa ra bấy lâu nay bị bà cụ theo dơi mà không hay. Tôi lúng búng chối:

    - Thưa Cụ đâu có! Tôi đang mua sách đấy chớ!

    - Ấy! Cậu không qua mắt được chúng tôi đâu! Cô K.B đă biết cậu đeo đuổi cô ấy từ lâu rồi! Chờ măi chả thấy cậu nói năng ǵ, khiến người ta cứ sốt cả ruột!

    - Dạ thưa Cụ! Tôi sợ… tôi sợ… Tôi ấp úng thú nhận.

    - Sợ cái ǵ! Nhớn rồi! Này, tối nay đúng tám giờ ba mươi, cậu có mặt ở đây nhé! Tôi sẽ nói giúp cho. Nào! Cậu có bằng ḷng không nào?

    - Dạ… dạ… Tôi sướng rên lên, nói không ra lời, cứ lắp ba, lắp bắp trong miệng như thằng cà lăm khiến bà Cụ cười phá lên rơ to, làm cho bà Nguyễn Lê và cô K.B quay nh́n về phía tôi với ánh mắt tinh nghịch pha chút diễu cợt, càng khiến tôi lúng túng tay chân. Mặt tôi lúc đó chắc c̣n đỏ hơn mặt Quan Công.

    Tôi không ngờ cái chuyện làm quen và yêu nàng K.B đến với tôi thuận buồm xuôi gió đến như vậy. Từ lúc bà Cụ mớm lời cho đến tám giờ tối, quả là một thời gian lâu chưa từng có trong đời tôi.

    Ḷng tôi cứ nôn nao, rộn ràng sung sướng. Sự vui sướng kéo đến từng đợt như những con sóng vỗ vào bờ, hết con này đến con khác, làm cho tôi cứ ngây ngất như uống men say. Càng về chiều tôi càng hồi hộp. Tim ngực cứ đánh loạn nhịp. Lúc nhịp bảy, lúc nhịp ba. Loạn cào cào, châu chấu.

    Chưa đến tám giờ là tôi đă diện bộ đồ kẽng nhất, ngắm trước, vuốt sau bộ cánh. Nói cho xôm, thêm vẻ trang trọng chứ thật ra nó chỉ là bộ đồ học sinh, quần kaki xanh nước biển, áo sơ mi trắng vải pốp pờ lin ba trái đào. Trên ngực trái có đính cái huy hiệu "Trường Trung Học Vơ Tánh" màu đỏ tươi. Cái huy hiệu tuy nhỏ bằng ngón tay cái nhưng lại là niềm kiêu hănh lớn lao cho bất cứ một học sinh nào hồi ấy đều cũng thèm muốn nó được nằm trên trái tim ḿnh. Đây chỉ là bộ đồ ít bạc màu và ít sờn nhất mà thôi. Chỉ có cái đầu hớt “ca rê" trụi lũi là khó coi một chút. Lúc đó tôi ao ước được có mái tóc chải dầu “ bi dăng tin” láng bóng của thằng Tôn Thất Ban học cùng lớp biết bao. Nếu thêm cái mái tóc " ruồi đậu té trợt chân” đó th́ tôi sẽ càng thêm bảnh chọe mấy phần. Nhưng không hề ǵ! Tôi tự tin và an ủi ḿnh bằng mấy câu thơ của Cụ Nguyễn Khuyến trong bài " Mẹ Mốc":

    "Ngoại mạo bất cầu như mỹ ngọc! Trung tâm thường thủ tự thiên kim"

    Tám giờ kém mười lăm là tôi đă lảng vảng trước tiệm vàng Mỹ Kim phía bên kia đường, chưa dám qua. Cứ sợ bà Cụ cười. Vả lại ḿnh c̣n phải thủ tín nữa chứ! Đến sớm quá, làm sao cô K.B làm tṛn bổn phận người bán hàng ăn lương!

    Cuối cùng th́ cái thời gian nôn nóng đợi chờ cũng phải đến. Tôi giả vờ lững thững bước vô hiệu sách như người nhàn tản. Bà Cụ đă đón tôi bằng nụ cười hóm hỉnh. Tôi lỏn lẻn vừa gật đầu chào, vừa cười gượng gạo trả lể. Đang phân vân trong bụng không biết bà Cụ đang dàn dựng vở kịch ra sao đây. Có thật bà Cụ muốn giúp ḿnh? Ḿnh chưa hề tṛ chuyện lần nào với bà Cụ mà. Thậm chí bà cũng chưa biết cả tên ḿnh là ǵ, học hành ra sao, lớp mấy, ở đâu, con nhà ai, gia đ́nh thế nào? V.v…

    Đó là những chi tiết tối thiểu của một thằng con trai mà bà phải biết để định giới thiệu cho người của ḿnh. Hay bà Cụ thấy ḿnh trồng cây si cô hàng sách mà khờ quá, định chơi khăm ḿnh để làm tṛ vui chăng? Có lư nào? Ḿnh với bà không quen biết. Vả lại ít nhiều ḿnh cũng là khách hàng mà. Không đâu! Bà Cụ không phải là người như thế! Mà bà cần ǵ phải biết lai lịch ḿnh làm chi. Cái chuyện t́m hiểu nhau là ở hai người yêu nhau can dự ǵ tới bà. Trong lúc tôi len lén liếc cô hàng sách th́ trong bụng tôi, trong đầu tôi, bộ máy chỉ huy hoạt động ráo riết không thua ǵ hệ thống điện tử I.B.M năm vừa rồi Bộ Giáo Dục mới nhập ở Mỹ về để chấm thi A.B.C khoanh. Bụng tôi vừa đặt câu hỏi th́ đầu tôi trả lời liền. Mà h́nh như cái đầu tôi thiên vị cho tôi. Bất cứ nghi vấn nào bất lợi cho tôi, cái bụng vừa đặt ra, là bị nó bác hết.

    Bà Nguyễn Lê và cô K.B h́nh như cố lờ tôi. Tôi đă có mặt trong hiệu sách gần hai mươi phút. Đă lượn quanh các kệ sách tới lần thứ ba rồi mà chẳng thấy hai người chào mời hay hỏi han ǵ như mọi bận. Thần kinh tôi bắt đầu có vấn đề. Những nghi vấn lúc năy, cái đầu đă bác bỏ, bây giớ nó xuất hiện lồ lộ trở lại. Cái đầu đă bị hoang mang và rối loạn không chịu làm việc nữa. Trong bụng nhiều câu hỏi nẩy sinh quá bắt đầu đánh lô tô.

    Tám giờ rưỡi. Hai cánh cửa sắt bắt đầu kéo hẹp lại. Vài người khách cuối cùng bước ra ngoài cho bà chủ đóng cửa. Cô K.B thu dọn mấy cái sạp trưng bày nhật báo, tuần báo gần cửa gọn vào bên trong chuẩn bị ra về.

    Giờ này chỉ ḿnh tôi trơ lại thật là xốn xang, nhột nhạt làm sao. Tôi không biết phải làm sao. Bỏ về chăng? Không được! Bà Cụ chưa nói năng ǵ mà!

    Cứ đứng đực ra đây à? Không được! Người ta đang đóng cửa tiệm mà không chịu ra, đứng đây làm ǵ? Tính ăn cướp à?

    Giữa cái giây phút cực kỳ bối rối ấy, bà Cụ giơ tay ngoắc tôi lại gần:

    - Này! Cái cậu ǵ ấy nhỉ? Lại đây tôi bảo cái này!

    Thiệt may quá là may. Đúng cái lúc tôi sắp hết kiên nhẫn bài ca con cá: "Cũng liều nhắm mắt đưa chân. Thử xem con Tạo xoay vần ra sao”, tính đánh bài " tẫu mă" th́ bà Cụ lại ra tay đúng lúc.

    Tôi vừa bương tới, vừa mừng rơn trong bụng, vừa vờ vịt:

    - Thưa Cụ! Có chuyện ǵ ạ!

    Bà Cụ không trả lời tôi vội. Bà thong thả gọi cô hàng:

    - Này! Cô K.B lại đây tôi bảo cái này!

    Cô K.B dịu dàng, khoan thai bước tới đứng bên cạnh bà Cụ, thưa:

    - Thưa Cụ dạy con?

    - Ừ! Tối nay hiệu đóng cửa sớm nửa giờ. Tôi cho phép cô về sớm để cái cậu này đưa cô về nhà. Cô có bằng ḷng không? Mà cậu ǵ nhỉ?

    - Dạ thưa Cụ! Con là Lộc ạ!

    Tôi không hiểu sao lúc ấy tôi buột miệng nói dối với bà Cụ bằng cái tên Lộc và dấu béng cái tên cúng cơm xấu xí do cha mẹ tôi đặt theo thói quen của người làng chài. Xóm tôi cả trai lẫn gái không có ai có được một cái tên đẹp. Chẳng hạn như bốn mùa Xuân, Hạ, Thu, Đông. Hay các loài hoa đài các vương giả như Quỳnh, Thủy Tiên, Hoàng Lan, Mộng Điệp…

    Thậm chí, con gái ông Phán Liên xinh đẹp vậy mà cũng mang tên Bông, chớ không được tên Hoa như người trên phố. Người làng tôi mê tín rằng đặt tên con tốt xinh th́ bị Ông Bà quở. Quở có nghĩa là dễ bị ốm đau quặt quẹo một thời gian dài rồi theo Ông Bà luôn, nghĩa là ngỏm củ tỉ.

    Xóm tôi, nhà nào đông con, gia đ́nh có hàng bán "đồ nấu”, đứa con đầu chắc chắn phải tên là É, không cần biết nó là trai hai gái. Rồi những đứa kế tiếp cứ theo thứ tự là Ngổ, Me, Cà, Hành, Chanh, Ớt… Gia đ́nh khác có ghe câu th́ các con sẽ là tên các loài cá như Hanh, D́a, Mú, Nóc… Cũng có gia đ́nh không dính dáng ǵ tới nghề mành lưới, hay bán đồ "lê ghim" (légume) như Cậu Ba Lự nhà sát bên tôi. Cậu là chuyên viên trong viện bào chế vắc xin ở Viện Pasteur Nha Trang. Vợ Cậu là Mợ Ba người làng Thanh Minh, thôn nữ nhà quê. Vậy mà năm cô con gái, ngũ long công chúa của cậu, lại mang năm cái tên mang đặc sản xóm Cồn là Bưng, Ṣ, Ốc, Ngao, Hến…

    Chị Bưng có chồng sớm nên tên không thay được. C̣n các mỹ nữ sau này đi học đều đổi tên hết. Ṣ thành Sâm. Ốc thành Ngọc. Ngao thành Nga…

    Những gia đ́nh khác th́ càng b́nh dân hơn. Cứ con trai là Cu. Thằng anh là Cu Lớn. Thằng em là Cu Nhỏ. Con gái th́ là Gái Lớn, Gái Nhỏ. Hoặc nôm na, mách qué hơn là Thẹp Lớn, Thẹp Nhỏ. Họ kêu réo tên con mỗi ngày, ỏm tỏi. Hay chửi mắng chúng vang động cả xóm một cách b́nh thường như ta nói đến con cá, con tôm, trái xoài, trái me… chẳng có ǵ là tục tĩu, dơ dáy.

    Cha tôi hồi ấy đi buôn ghe bầu, từ Nha Trang dong buồm ra tận “Vạn G̣ Bồi" ( B́nh Định),“ Phe Pho” (Đà Nẵng). Mỗi chuyến đi mất từ ba đến sáu tháng, tùy theo từng chuyến hàng. Mỗi lần về nghỉ ngơi vài tuần để chuẩn bị cho chuyến hàng tới là Má tôi có bầu. Cha tôi không biết chữ, cũng không dính dáng ǵ tới mành lưới hay me, hành, chanh, ớt cho nên ông cứ theo mười hai con giáp mà đặt tên con. Đứa nào sanh vào năm nào th́ mang tên con vật năm ấy. Tôi ra đời nhằm năm con rắn, tức năm Tân Tỵ, thuộc mạng kim, nói theo kiểu thầy bói Hột ở xóm Ṃ O, v́ vậy ông đặt tên tôi là Rắn, thằng Rắn.

    Bây giờ mà tôi khai tên thật ra với bà Cụ, e bà mất hồn, té xỉu, mất mỹ cảm với tôi chớ chẳng chơi. Khi nói dối với bà Cụ một cách nhặm lẹ vậy tôi cứ tự khen ḿnh hoài về cái tài sáng dạ, lanh trí có một không hai.

    Nhưng do nói dối tên như vậy, tôi không bao giờ vào hiệu sách chung với bạn bè, sợ tụi nó th́nh ĺnh kêu tên tôi, "thằng Rắn", th́ bể mánh hết. Nhất là đối người đẹp của tôi, có một cái tên rất cao cả, bất cứ cậu học tṛ nào, sĩ tử nào lều chơng đi thi cũng mong muốn được đề tên trên ấy: Bảng Vàng!

    Nhưng cái sự lo lắng về cái tên của tôi thật vô ích. Bà Cụ hỏi cho có, để biết tên tôi chỉ để dễ gọi mà thôi. Bà không thể nói "Cái cậu ǵ nhỉ" măi.

    Bà Cụ quay qua bà Nguyễn Lê, vui vẻ nói tiếp:

    - Này chị! Hôm nay tôi xin phép chị cho cô K.B về sớm trước nửa giờ nhé! Tôi đă nhờ cậu Lộc này này, đưa cô ấy về nhà.

    - Vâng thưa Mẹ! Cứ để cho cô K.B đi chơi với cậu Lộc một chốc. Bà Nguyễn Lê đáp lời mẹ.

    Bà Cụ hai tay vừa ẩy lưng chúng tôi ra cửa, vừa nói:

    - Thôi hai cô cậu đi chơi một tối vui vẻ nhá!

    Suốt thời gian đó cô K.B chỉ đứng yên mỉm cười, không nói một lời nào.

    Khi chúng tôi ra khỏi tiệm sách, băng qua đường, đi về hướng sân vận động, cả hai đều im lặng. Có lẽ người này chờ người kia mở lời trước.

    Thật t́nh tôi không biết phải mở đầu như thế nào. Tôi chỉ biết lúc ấy người tôi sướng rên lên. Tôi không ngờ mối t́nh si của tôi lâu nay tưởng khó khăn quá tầm tay, tối nay lại thành tựu một cách dễ dàng, êm xuôi như vậy. Tôi đă t́m đủ cách để “cua” nàng, nhưng chưa bao giờ dám mở miệng "xuất chiêu". Bây giờ bỗng nhiên "

    bất chiến tự nhiên thành" th́ không ǵ sung sướng và khoan khoái cho bằng. Cứ im lặng như vầy đi bên nàng suốt đêm tôi cũng đủ thỏa măn lắm rồi. Nói chi cũng bằng thừa. Thỉnh thoảng tôi liếc trộm sang nàng lại bắt gặp ánh mắt nàng đang liếc về tôi. Ôi! Cái đuôi mắt dài!

    Chúng tôi cứ vô t́nh trên hai chân đi về phía trường Nữ Tiểu Học Nha Trang, con đường Trưng nữ Vương. Quăng đường từ đ́nh Phương Câu đến Ty Nông Nghiệp, ngả tư đường Hoàng Tử Cảnh và đường Trưng Nữ Vương, phố xá, đèn đuốc sáng choang, chúng tôi rụt rè đi bên nhau một cách e thẹn. Có lẽ tôi và nàng lần đầu có chung tâm trạng của những kẻ mới biết yêu chăng?

    Khi qua khỏi trường Nữ Tiểu Học, bắt đầu đến hăng rượu Nhiêu Bá, đường vắng dần. Bóng đèn vàng của mấy trụ đèn đường mờ mờ và bóng mấy cây bàng rải rác hai bên đường đi giúp cho chúng tôi thêm bạo dạn. Chúng tôi trao đổi bằng những câu nhát gừng ngô nghê, buồn cười:

    - Anh đang học lớp mấy? Nàng bắt đầu để phá tan bầu không khí tỉnh lặng quá lâu.

    - Đệ tam. Đệ tam B! Tôi trả lời và c̣n nhấn mạnh thêm là Tam B, để ngầm cho nàng biết là tôi "cừ" lắm mới học ban B là ban toán

    Chỉ được hai câu rồi tịt. Cả hai không biết nói ǵ nữa.

    Hồi lâu, đôi chân vẫn vô t́nh chậm bước, đă đến ngă tư Trưng Nữ Vương và Yersin. Lại t́nh cờ một cách có ư chúng tôi rẽ trái sang đường Phan Thanh Giản.

    Ôi! Con đường Phan Thanh Giản sao mà thơ mộng, lư tưởng cho những đôi t́nh nhân đi dạo, tay trong tay, mắt trong mắt.

    Hai bên đường những cây muồng tây cao to, rợp lá, tạo thành những ṿm lá che bóng mát ban ngày và lấp lánh ánh trăng ban đêm. Con đường vắng vẻ, yên tĩnh. Suốt cả con đường là các công sở. Bắt đầu phía bên tay mặt là Ty Hỏa Xa, tiếp theo là Ty Khí Tượng, cuối đường là Viện Pasteur. Phía bên trái là tường thành của trụ sở Văn Hóa Pháp, kéo dài cho đến cư xá nhân viên Sở Thuốc ở. Tiếp theo là sân ten nít và nhà hàng Pháp Frégate. Đối diện ngă tư phía bên kia là Ty Bưu Điện Nha Trang.

    Con đường dài chưa đến nửa cây số. Mặc dù chúng tôi đi chầm chậm đếm bước bên nhau mà phút chốc đă đến cuối đường. Chúng tôi đi ṿng lại. Lần thứ nhất.

    - Cô năm nay học lớp mấy rồi? Tôi lập lại câu hỏi cũ của nàng, thêm chữ "rồi" vào cho có vẻ mới và sáng tạo.

    - Dạ em mới học lớp đệ ngũ th́ ba em bị tai nạn mất. Em phải nghỉ học, ở nhà, kiếm việc làm để phụ với má, nuôi em. Nàng trả lời một cách buồn rầu.

    A! Tôi đă t́m được cớ để chúng tôi nói chuyện dễ dàng và đi đến chỗ quen nhau thân t́nh hơn. Tôi giả vờ ân cần thăm hỏi gia đ́nh nàng và xin nàng kể cho nghe chuyện không may của Ba nàng, hy vọng tôi sẽ chia xẻ được phần nào nỗi đau buồn cùa nàng. H́nh như tôi điểm đúng vào bầu tâm sự bấy lâu, nàng miên man kể cho tôi nghe câu chuyện Ba nàng có xe "poa lua" chở rau "lê ghim" Đà Lạt - Nha Trang. Công việc đang tiến triễn tốt đẹp được mấy năm th́ một ngày kia xe bị lọt xuống đèo Ngoạn Mục. Cả Ba nàng và tài xế đều bị chết. Gia đ́nh nàng lâm vào cảnh bi đát từ đó. Má nàng phải lăn lưng ra chợ suốt ngày mới kiếm đủ gạo cho bầy con năm đứa c̣n bé tí.

    Trong lúc nàng buồn rầu kể lại câu chuyện thương tâm của gia đ́nh, tai tôi cứ lơ đăng nghe, thỉnh thoảng ừ hử chấm câu, cầm nhịp cho có vẻ chăm chú nghe, đầu óc tôi lại đang phiêu bồng nơi khác. Thiệt ra tôi thích nghe giọng nói trong trẻo của nàng và ngắm ánh trăng xuyên qua cành lá lấp lánh sáng từng lúc trên mái tóc dài tận chiếc eo thon của nàng hơn. Nhiều lần tôi ao ước được vuốt mái tóc nàng và được ṿng tay ôm ngang cái lưng eo đó. Nhưng không dám. Đây là lần đâu tiên được đi chơi vói nàng mà!

    Chúng tôi đă đi ṿng lại lần thứ ba. Có lẽ cũng đă gần mười giờ.

    Đến lúc nàng giục về tôi mới sực nhớ ra c̣n một câu hỏi quan trọng mà tôi cứ lúng búng trong miệng măi không mở ra được. Nàng lại giục về lần thứ hai. Trong lúc cuống quưt sợ thời gian và thời cơ trôi mất, tôi bất chợt cầm lấy bàn tay nàng, bàn tay với những ngón thon dài, nồng ấm, mềm mại, tôi có cảm giác như đang sờ và vuốt ve lưng con mèo con. Nàng để yên bàn tay nàng trong tay tôi, không rụt lại, mắt nàng nh́n tôi có vẻ chờ đợi và khuyến khích. Tôi mạnh dạn ướm lời mà trong bụng run lên từng chặp:

    - K.B à! Làm sao mà bà Cụ và cô biết tôi yêu thầm, trộm nhớ cô và đeo đuổi bấy lâu nay?

    Nàng bật cười khanh khách, lấy ngón tay dí vào trán tôi và nói:

    - Anh chàng học tṛ si t́nh này sao mà ngây thơ vậy! Không những bà Cụ mà cả bà Nguyễn Lê cũng biết rơ mười mươi là có một cây si không biết nói, trồng trước tiệm sách từ lâu rồi

    Rồi nàng cười vui vẻ kể lại những chuyện buồn cười của nhiều anh học tṛ vào mua sách đă lém lĩnh thả lời ong bướm, trêu ghẹo nàng một cách cải lương, cổ điển. Khi người khách đi rồi, cả ba mới đem những câu tán tỉnh ấy ra lập lại, cùng nhau cười ngặt nghẽo.

    - Cô hàng sách ơi! Hôm nay cô đẹp như một đóa phù dung! Cô làm ơn t́m cho tôi cuốn tiểu thuyết

    " Yêu em măi măi". Làm ǵ có cuốn đó.

    - Cô K.B ơi! Không hiểu sao mà ng̣i viết Paker của tôi cứ hư hoài, vài ngày lại phải t́m đến cô để mua ng̣i mới! Cô có biết v́ sao không?

    Nàng kể hàng lô những câu cḥng ghẹo ngô nghê mà nàng phải nghe và chịu đựng hàng ngày kèm theo những b́nh phẩm buồn cười của bà Cụ và bà Nguyễn Lê. Nàng kết luận:

    - Chỉ mỗi ḿnh anh là gây sự chú ư đặc biệt cho ba chúng tôi. Anh cứ như cóc ngậm miệng mà mắt th́ cứ liếc như như sao xẹt về tôi. Hầu như ngày nào cùng đảo lượn trong tiệm như bướm t́m hoa. Chúng tôi cứ chờ những câu nói của anh để đem ra đùa vui. Chờ măi sốt cả ruột. Sau cùng bà Cụ mới cả quyết anh là cây si không biết nói nên mới tạo cơ hội giúp anh đó.

    Ơn trời! May thiệt là may! Cũng nhờ cái tính nhát gái, rụt rè mà tôi trở thành "

    mèo mù vớ cá rán". Nếu không, chắc tôi cũng sẽ mở máy tán y như những nạn nhân kia. Thuở ấy, cô cậu học sinh nào mà chả nằm ḷng tiểu thuyết "Tố Tâm" của Song An Hoàng Ngọc Phách hay "Hồn bướm mơ tiên" của Khái Hưng.

    Kể từ lúc ấy, chúng tôi trở nên gần gũi hơn. Tôi tham lam vờ quên cứ nắm bàn tay nàng măi. Nàng cũng quên không rút lại. Trên đường về nhà nàng ở trong hẽm Quang Trung, nàng kể thêm cho tôi nghe những lời khen của bà Cụ: nào là tôi đẹp trai, đứng đắn, dáng đi điệu đứng khoan nhă, có tŕnh độ học thức v.v…khác hẳn những cu cậu khác. Không cần biết những lời tán dương ấy có thật hay không, tôi vẫn thấy sướng như mở cờ trong bụng.

    Đến đầu hẽm, nàng đ̣i chia tay, hẹn ngày mai gặp lại. Tôi nài nỉ được đưa nàng vào tận nhà, nhưng nàng vẫn nhất quyết không chịu.

    Tối hôm ấy, tôi hạnh phúc không sao ngủ được. Tôi vui sướng lâng lâng như người say. Tôi bềnh bồng lảng đảng trên mây xanh với h́nh ảnh ban tối, dưới ṿm lá muồng sáng lóa ánh trăng. Mái tóc dài. Hai cái đuôi mắt. Cái lưng eo thon. Hai bàn tay mềm mại. Và giọng nói trong trẻo thánh thót. Cả tiếng cười reo vui như những mảnh pha lê vỡ.

    Tôi đă yêu và được yêu. T́nh yêu thật tuyệt vời. Nó đến với tôi thật dễ dàng và ngọt như mật, êm như nhung và diễm tuyệt như tơ trời.

    T́nh yêu của chúng tôi ngày càng phát triển theo mỗi độ trăng. Những ngày tối trời từ hai mươi âm lịch trở đi, chúng tôi thỏa thuận với nhau là không đi dưới ṿm cây. Những ngày đó tối tăm u ám quá sẽ làm cho t́nh yêu nhuộm đen theo bóng tối. Tôi hứa đưa nàng đi ngược Phan bội Châu, lên Độc Lập, rẽ trái Quang Trung, vào con hẽm. Nhà nàng ở sâu bên trong.

    Chúng tôi yêu nhau như vậy từ Hạ sang Đông, từ Xuân sang Thu. Tối tối cứ d́u nhau đi dưới bóng lá muồng tây trên con đường Phan Thanh Giản.

    Thắm thoát mà đă sang năm thứ ba. Tôi đă đậu Tú Tài I. T́nh yêu và học vấn thi nhau thăng hoa. Nàng bắt đầu mơ về tương lai. Nàng say sưa nói về một mái gia đ́nh lư tưởng trong sách giáo khoa. Đêm đêm, sau khi cơm nước xong, con ngồi học bài, cha đọc báo, mẹ kim chỉ vá may. Một gia đ́nh hạnh phúc tuyệt vời. Tôi mê man sung sướng theo từng lời nàng nói. Tôi sẽ đậu Tú Tài toàn phần dễ như đă đậu Tứ Tài bán phần vào cuối năm nay. Tôi sẽ trở thành ông Tú. Rồi ông Tham, ông Phán… Cái tương lai sáng lạn, rực rỡ huy hoàng đang đứng đằng kia toét miệng cười và giơ tay chào đón chúng tôi.

    C̣n tiếp...

Thread Information

Users Browsing this Thread

There are currently 16 users browsing this thread. (0 members and 16 guests)

Similar Threads

  1. Replies: 0
    Last Post: 26-03-2012, 08:51 PM
  2. Replies: 50
    Last Post: 27-02-2012, 04:26 PM
  3. Ở đâu không có Madison, ở đó có Little Saigon.
    By NguyễnQuân in forum Tin Cộng Đồng
    Replies: 10
    Last Post: 15-08-2011, 04:43 AM
  4. Ở ĐÂY CÓ ĐẤU TRANH LÀ Ở ĐÂY CÓ BỊ BẮT
    By hatka in forum Giao Lưu - Giải Trí
    Replies: 0
    Last Post: 02-04-2011, 04:48 AM
  5. Replies: 0
    Last Post: 12-03-2011, 08:05 PM

Bookmarks

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •