Anh Hùng Bắc Cương -Hồi 3 : Trưởng-lăo Hồng-thiết-giáo
Anh Hùng Bắc Cương
Hồi 3 :
Trưởng-lăo Hồng-thiết-giáo
Ông chờ Dương Ẩn phản đối. Nào ngờ y đứng dậy dậy nói:
- Bần đạo nguyên đệ tử phái Sài-sơn. Tuy đạo hạnh không làm bao, nhưng cũng có đôi chút tiếng tăm về đạo đức. Bần đạo thấy Nhật-Hồ lăo nhân hành sự tự tôn, ác độc không chừng, nên bần đạo phải nhập Hồng-thiết giáo để cải hoá lăo. Cải hóa không được bần đạo giam lăo dưới hầm suốt hai mươi năm qua. Mới đây lăo thoát ra được. Lăo định dùng anh em Hồng-thiết giáo tranh dành ngôi vua. Bần đạo có bổn phận cùng các trưởng lăo truất phế lăo.
Nghe Dương Ẩn nhận tên Lê Ba, cả phái Sài-sơn đều kinh hăi. Chân tay Hồng-Sơn đại phu run lẩy bẩy. Tai ông ù đi, tưởng như không c̣n nghe thấy ǵ. Th́ ra Khai-Quốc vương nói đúng, Vũ Thiếu-Nhung không sai. Ông cắn răng ngồi nghe cho hết đoạn bi thảm này xem sao.
Dương Ẩn cười nhạt:
- Giáo chủ. Con người ta dù tiên, dù thánh cũng không qua được thời gian. Giáo chủ sống một trăm năm quá đủ rồi. Từ ngày lập ra bản giáo. Giáo chủ lấy việc giết người làm thú vui, coi đó như một hành vi giết kẻ ác, cứu người thiện. Bây giờ giáo chủ nên lui đi, để cho anh em chúng tôi cải tổ bản giáo.
Nhật-Hồ thấy Dương Ẩn trở mặt trắng trợn, lăo phóng vào người y một quyền mạnh không thể tưởng được. Lập tức cả bọn đồng xuất chiêu hướng lăo. Lăo kinh hăi, phải thu chiêu lại. Lăo nh́n Nguyễn Chí, Đỗ Xích-Thập, Phạm Trạch, Lê Đức, Phạm Hổ:
- C̣n các người. V́ sao các người phản ta?
Nguyễn Chí nói:
- Sư phụ. Chúng tôi nhất tâm, nhất trí theo sư phụ đă sáu mươi năm có dư. Trước đây hơn trăm anh em. Sư phụ xử tử dần ṃn, nay chỉ c̣n mười người. Đại sư ca, tứ sư ca tự nhiên mất tích mấy hôm nay. Nhị sư ca cho biết sư phụ bí mật xử tử h́nh rồi. Hôm nay chỉ v́ muốn tỏ ra là người yêu nước, sư phụ đem Hoàng sư muội ra xử tử, để thu phục nhân tâm. Chúng tôi theo sư phụ mong cầu giúp cho nước giầu dân mạnh. Không ngờ sư phụ coi mạng sống chúng tôi rẻ quá.
Sự thực Vũ Nhất-Trụ, Hoàng Văn bị Khu-mật-viện giam một nơi bí Khi dàn cảnh cho Nhật-Hồ vào cứu Đặng Trường, Nguyễn Chí ra, Khai-Quốc vương đă cho bọn ngục tốt bàn tán với nhau rằng Nhật-Hồ vào nhà tù xử tử Vũ Nhất-Trụ, Hoàng Văn. V́ vậy bọn này tin rằng đúng.
Nhật-Hồ lăo nhân lắc đầu:
- Ta không xử tử hai người đó.
Nguyễn Chí cười:
- Tôi không tin sư phụ. Nhưng thôi, coi như hai người đó trúng gió chết đi. Bây giờ có một vấn đề, chúng tôi đặt ra với sư phụ. Nếu sư phụ đồng ư, chúng tôi cùng sư phụ phất cờ đoạt giang sơn, rồi sư phụ lên làm vua. C̣n như sư phụ không thuận, chúng ta cùng chết.
Nhật-Hồ lăo nhân hỏi:
- Vấn đề ǵ, điều kiện ǵ, người nói ta nghe thử?
- Giản dị thôi. Hồng-thiết kinh nói rằng khi một người tuyên thệ nhập giáo, bị phóng vào người một Chu-sa độc chưởng. Khi trúng chưởng, nếu trong bốn mươi chín ngày, không có thuốc giải sẽ chết. C̣n có thuốc giải, khỏi chết. Kể từ đấy, giáo chúng đó phải tuyệt đối trung thành với giáo, để hàng năm, vào ngày tiết Đông-chí sẽ nhận được một viên thuốc giải.
- Đúng thế. Ta cũng áp dụng như vậy đối với Hồng-thiết giáo Đại-Việt.
Nguyễn Chí lắc đầu:
- Khác xa! Bên Tây-dương, nếu giáo chúng nào lên tới địa vị quản một quận trở lên, sẽ được giáo chủ hoặc các trưởng lăo trong hội đồng giáo vụ trung ương dùng Hồng-thiết tâm pháp giải chất độc cho. Từ đấy, nếu có trúng chưởng độc nữa, cũng vô sự. Nhưng, sư phụ giữ kín Hồng-thiết tâm pháp. Chúng tôi làm trưởng lăo, mà năn nỉ biết bao năm, sư phụ cũng không dạy.
Dương Ẩn nói:
- Đă vậy, sư phụ c̣n sửa đổi độc chưởng thành Chu-sa Nhật-Hồ độc chưởng. Người bị trúng tuy uống thuốc giải, nhưng mỗi tháng lên cơn một lần, đau đến chết đi sống lại trong một giờ.
Lê Đức tiếp:
- Anh em chúng tôi quyết định lên đây yêu cầu sư phụ hai việc. Việc thứ nhất trao Hồng-thiết tâm pháp cho chúng tôi luyện. Thứ nh́, chính người phải sửa đổi Chu-sa Nhật-Hồ độc chưởng sao để không c̣n bị đau hằng tháng nữa.
Trong khi ở tù, Nhật-Hồ lăo nhân đă nguyện, nếu lăo thoát ra khỏi, sẽ xẻo từng miếng thịt bọn Vũ Nhất-Trụ, Lê Ba, Hoàng Văn cho hả giận. Nhưng khi ra tù, lăo nghĩ:
- Giết chúng th́ thỏa hận đấy, nhưng thiếu người trợ giúp. Chi bằng tha cho chúng, để chúng trợ giúp chiếm ngôi vua. Bấy giờ giết chúng cũng chưa muộn.
Bây giờ thấy chúng đặt điều kiện. Nếu thỏa măn chúng. Chúng giúp cho tranh ngôi vua. Lăo quyết định nhanh chóng:
- Có thế mà các người phải làm rộn. Nhược bằng các người xin, ta cho ngay từ lâu rồi. Được. Ta thuận hết. Tối hôm nay, chúng ta bắt đầu luyện Hồng-thiết tâm pháp.
Anh Hùng Bắc Cương -Hồi 4 : Vơ Lâm Minh Chủ
Anh Hùng Bắc Cương
Hồi 4 :
Vơ Lâm Minh Chủ
Bảo-Ḥa hướng vào đệ tử Tản-viên:
- Các vị có nghe Đỗ trưởng lăo nói không? Một là Đỗ thưởng lăo không biết vơ công Tản-viên. Hai là Đỗ trưởng lăo không thực thà. Rơ ràng tôi xử dụng ba chiêu liên tiếp. Chiêu đầu tên Kị-ngưu qui gia, chiêu sau tên Song ngưu đồng lao rồi tới chiêu Tứ-ngưu phân thi. Thế mà Đỗ trưởng lăo bảo đó không phải vơ công bản phái c̣n trời đất nào nữa?
Xích-Thập bị Bảo-Ḥa lột mặt nạ, y luống cuống. Chợt trong đầu y lóe lên tia sáng. Một đoạn trong Hồng-thiết kinh nói:
"...Phàm đối với quân thù, không thể đạo đức. Khi gặp việc phải tranh luận trước dân chúng, th́ ḿnh đen, cứ nói làm trắng. Ḿnh xanh cứ nói rằng đỏ. Nói lui, nói tới, nói hoài, nói măi, cũng có người tin...".
Y thản nhiên trả lời Bảo-Ḥa:
- Trong Phục-ngưu thần chưởng quả có hai chiêu Song-ngưu đồng lao và Kị ngưu qui gia, nhưng chiêu số, biến hoá đâu có giống như cô nương xử dụng? Cô nương ơi! Cô nương đă xử dụng hai chiêu vơ của Hồng-thiết giáo, rồi bảo rằng Phục-ngưu thần chưởng. Chính cô nương đă phạm qui luật. Cô nương bị thua rồi.
Bảo-Ḥa thấy Xích-Thập mặt dầy quá, chưa biết đối đáp sao, đă nghe tiếng Khai-Quốc vương nói vào tai:
- Đem vấn đề đó hỏi Nhật-Hồ lăo nhân.
Bảo-Ḥa tỉnh ngộ:
- Trong khi hăng say, Xích-Thập quên mất Nhật-Hồ lăo nhân đang muốn loại y ra khỏi chức trưởng lăo, v́ chính y làm gian tế cho Tống. Ta mượn lăo để đánh bại tên ma đầu này.
Nàng hướng vào Nhật-Hồ:
- Giáo chủ. Xin giáo chủ xử cho. Mấy chiêu tiểu nữ đánh ra có phải vơ công Hồng-thiết giáo không?
Nhật-Hồ vuốt râu:
- Trong Hồng-thiết giáo không có ba chiêu đó. Cô nương nên biết Phục-ngưu thần chưởng do tổ sư Sơn-Tinh chế ra, đặt trên căn bản dương cương. Đến thời Lĩnh-Nam, Khất đại phu với Bắc-b́nh vương t́m ra cách vận khí bằng kinh mạch, cho nên trở thành dũng mănh vô cùng, thuần dương. C̣n vơ công Hồng-thiết do hai thánh Mă-Mặc và Lệ-Anh chế ra, đặt căn bản trên việc xử dụng độc chất, nên khi đánh ra có khí âm hàn, trong nội công dương cương.
Đỗ Xích-Thập nghĩ thầm:
- Nếu ḿnh dùng Phục-ngưu thần chưởng, ḿnh không biết đủ ba mươi sáu chiêu, thành ra giữa chiêu nọ với chiêu kia có một khoảng cách. Trong khi con nhỏ này biết đủ, nó phát chiêu mau hơn. Tuổi nó c̣n nhỏ, công lực không làm bao, dù chưởng pháp tinh diệu đến đâu cũng vô ích. Ta dùng chưởng pháp khác. Đấu một lúc, nội lực nó giảm, ta thu phục nó cũng không muộn.
Tuy vậy y vẫn căi:
- Vừa rồi ta sơ ư. Như vậy không kể. Tiểu cô nương! Chúng ta tái đấu.
Nói dứt lời, y tấn công trước. Lần này y không dùng Phục-ngưu thần chưởng, mà dùng Phục-hổ chưởng, là chưởng pháp tuy không tinh diệu bằng Phục-ngưu, nhưng cho đến nay c̣n lưu truyền đầy đủ. Công lực của y cực kỳ thâm hậu, chưởng phong xoáy như con lốc.
Bảo-Ḥa bị tấn công th́nh ĺnh. Nàng vọt ḿnh lên cao tránh. Xích-Thập hướng chưởng lên trời. Bảo-Hoà chĩa tay xuống, phóng một Lĩnh-Nam chỉ. Công lực Xích-Thập tuy mạnh, nhưng Phục hổ chưởng phát ra quá rộng. Trong khi Lĩnh-Nam chỉ thu gọn lại như mũi dùi. Chỉ xuyên qua làn chưởng phong xuống đầu Xích-Thập. Y kinh hăi nhảy lui lại. Trong khi Bảo-Ḥa đá gió một cái, người nàng đáp ra xa.
Xích-Thập không nhân nhượng, tung chiêu khác tấn công. Bảo-Ḥa lại xuất chỉ. Chỉ lực phát ra kêu lên những tiếng vi vu. Công lực Xích-Thập tuy cao, nhưng chỉ pháp của Bảo-Ḥa thu gọn lại như mũi dùi vô h́nh. Y cứ phải nhảy nhót tránh nhé
Anh Hùng Bắc Cương -Hồi 5 : Cầm Chính Đạo Để Tích Tà Cự Bí
Anh Hùng Bắc Cương
-Hồi 5 :
Cầm Chính Đạo Để Tích Tà Cự Bí -(Nguyễn-công-Trứ)
Mỹ Linh kính cẩn mở tất cả ba mươi tờ giấy ra, trao cho Sử Anh. Sử Anh đưa ra trước đọc lớn:
- Hai mươi mốt tờ có chữ Khai-Quốc vương. Bẩy tờ có chữ Lư Long-Bồ. Một tờ có chữ chú hai, một tờ có chữ Bồ nhi. Tổng cộng đủ ba mươi tờ.
Trần Tự-An vẫy tay gọi Khai-Quốc vương:
- Vương gia! Mời Vương-gia lại đây.
Ông tóm lược mọi truyện cho Vương nghe, rồi kết luận:
- Những người viết Khai-Quốc vương hay Lư Long-Bồ khó biết là ai. Nhưng người viết Bồ nhi chắc của sư thái Tịnh-Huyền. C̣n người viết chú hai hẳn công chúa B́nh-Dương.
Khai-Quốc vương định từ chối, đại sư Huệ-Sinh vẫy tay:
- Đây không phải danh dự ǵ, mà một nhiệm vụ khó khăn cao cả. Vương gia chẳng nên chối.
Vương thấy sư phụ dạy, chối không nổi. Vương đưa mắt nh́n công chúa Lĩnh-Nam Bảo-Ḥa, vua Bà vùng Bắc-biên như hỏi ư kiến. Bà xua tay:
- Cố đi cậu. Ngoài cậu ra, ai đương nổi.
Khai-Quốc vương kính cẩn chắp tay:
- Được các vị cao nhân tiền bối tín nhiệm. Nhất là sư bá, sư phụ cùng cô mẫu truyền lệnh. Long-Bồ này xin tuân theo.
Quần hùng vỗ tay hoan hô.
Đoàn Huy nhớ ơn Thuận-Thiên hoàng-đế ân xá cho ông tội sang Đại-Việt ḍ thám. Lại thâm cảm Thanh-Mai xả mệnh cứu ông sống. Ông đứng lên nói:
- Chúng ta đă bàn rằng có ba việc phải giải quyết. Một là các phái vơ của người Việt, hiện không ở trong lănh thổ Việt. Hai là vấn đề ủng Lê, ủng Lư. Ba là cử người đấu với Hồng-thiết giáo. Vấn đề thứ ba xin Khai-Quốc vương đảm nhận. C̣n hai vấn đề trên. Mong chư vị giải quyết gấp. Riêng phái Thiên-tượng của tại hạ, nguyện làm bất cứ việc ǵ ngăn cản Hồng-thiết giáo, không thể để họ lộng hành.
Chưởng môn phái Trường-sa đứng lên:
- Phái Trường-sa của tại hạ hứa sẽ tỏ thái độ cương quyết với Hồng-thiết giáo. Chứ không buông xuôi tay đâu.
Thế rồi Kim-Sinh phái Cửu-long. Phủ-Van phái Vạn-tượng. Rat-ta-Na phái Pha-nôm. Chế Ma-Thanh phái Phật-Thệ cùng bang trưởng các bang Hồng-hà, Đông-hải, Quảng-nguyên cũng cương quyết tỏ thái độ với Hồng-thiết giáo.
Khai-Quốc vương đứng dậy nói:
- Thế là nhờ Quốc-tổ, Quốc-mẫu linh thiêng phù hộ cho các vị cùng hướng về đại nghĩa. Chúng ta giải quyết được hai vấn đề. C̣n vấn đề ủng Lư, ủng Lê.
Vương đưa mắt nh́n Hồng-Sơn đại phu:
- Hôm qua phụ vương tại hạ đă họp các em, các con. Người cương quyết trả lại quyền cho gịng dơi vua Lê. Người chỉ mong Hồng-Sơn đại phu hứa cho ba điều. Một là không trả thù những tướng lĩnh, quan lại của triều Lê theo Lư. Điều này tại hạ cam kết với phụ vương rằng Hồng-Sơn đại phu làm thầy thuốc, cứu người chưa xuể, hơi sức đâu mà trả thù.
Huệ-Phương ngồi sau đại phu xen vào:
- Đa tạ Vương-gia! Đúng như Vương-gia nói. Phu quân tiện thiếp thấy người ta trầy da, đau bụng c̣n xót xa. Huống hồ trả thù. Điều này muôn ngàn lần không thể xẩy ra.
Khai-Quốc vương tiếp:
- Hai là giữ nguyên những luật lệ phụ vương tại hạ đă ban hành bấy lâu, khiến cho dân chúng được ấm no, hạnh phúc.
Hồng-Sơn đại phu mỉm cười:
- C̣n điều thứ ba?
- Điều thứ ba, xin đại phu hết sức chăm sóc cho các nước Chiêm, Lào, Chân, Xiêm. Bởi họ cũng là con cháu Quốc-tổ, Quốc-mẫu. Sau đó liên kết với Mân-Việt, Đại-lư. Chúng ta dần dần t́m cách thống nhất Việt tộc lại.
Hồng-Sơn đại phu tính vốn trầm lặng. Ông là thiên tài vơ học, thiên tài y học. Cho nên trong tâm nuôi chí phục hồi sự nghiệp của vua cha, bị họ Lư chiếm mất. Ông được Tống hứa. Được phái Đông-a hứa giúp. Sau này có bàn tay của Tống, thêm Nguyên-Hạnh với lực lượng Sơn-tĩnh. Nùng Dân-Phú với lực lượng Quảng-nguyên. Thêm vào đó đạo Chiêm, Lào cùng người Hoa ở đất Việt. Nếu ông khởi binh, đương nhiên thành công. Nhưng thành công rồi, đất nước điêu tàn. Vơ phái Sài-sơn, Đông-a đại chiến với Tiêu-sơn, Tây-vu. Hai phái Mê-linh với Tản-viên trước hứa trung lập. Bây giờ phái Mê-linh do công chúa B́nh-Dương phái Tản-Viên do Bảo-Ḥa làm chưởng môn, ắt theo Lư. Như vậy ông có được nước, cũng chỉ c̣n một nước điêu tàn. Tống kéo quân sang, liệu có giữ được không? Vạn nhất mất nước, ông trở thành thân bại, danh liệt, mà cái danh tiếng đánh Tống của vua cha cũng tàn phai.