Việt Cộng pháo kích vào Trường Tiểu Học Cộng Đồng Cai Lậy, Tỉnh Định Tường
[SIZE=3]Vào sáng ngày 9/3/1974, Việt Cộng pháo kích vào Trường Tiểu Học Cộng Đồng Cai Lậy, Tỉnh Định Tường, đúng vào lúc các em học sinh đang trong giờ chơi, giết chết 29 em và làm bị thương hơn 70 em.[/SIZE]
[SIZE=3]Người dân thương tiếc đă viết thành bài hát để tưởng nhớ các em:[/SIZE]
[CENTER][B][COLOR=red][SIZE=4]Hỡi bé thơ ơi, sao vội ĺa đời, khi tuổi c̣n tươi, khi tuổi c̣n xanh [/SIZE][/COLOR][/B]
[B][SIZE=4][COLOR=red]Tiếng hát ngây thơ bên trường ngày nào, [/COLOR][/SIZE][/B]
[B][SIZE=4][COLOR=red]bây giờ c̣n đâu khi đạn thù rơi [/COLOR][/SIZE][/B]
[B][SIZE=4][COLOR=red]Thầy c̣n giảng bài t́nh thương trong lớp [/COLOR][/SIZE][/B]
[B][SIZE=4][COLOR=red]Bạn bè c̣n ngồi chăm chỉ lắng nghe [/COLOR][/SIZE][/B]
[B][SIZE=4][COLOR=red]Sao em nỡ bỏ mái trường ngày xưa[/COLOR][/SIZE][/B]
[B][SIZE=4][COLOR=red]Lưu luyến vĩnh viễn ra đi [/COLOR][/SIZE][/B]
[B][SIZE=4][COLOR=red]Hỡi bé thơ ơi, sao vội bỏ thầy, bỏ mẹ, bỏ cha, bỏ bạn, bỏ em [/COLOR][/SIZE][/B]
[B][SIZE=4][COLOR=red]Hỡi bé thơ ơi, em tội t́nh ǵ, sao vội bỏ đi, em lại bỏ đi [/COLOR][/SIZE][/B]
[B][SIZE=4][COLOR=red]Thầy c̣n giảng bài t́nh thương trong lớp[/COLOR][/SIZE][/B]
[B][SIZE=4][COLOR=red]Bạn bè c̣n ngồi chăm chỉ lắng nghe [/COLOR][/SIZE][/B]
[B][SIZE=4][COLOR=red]Sao em nỡ bỏ mái trường ngày xưa[/COLOR][/SIZE][/B]
[B][SIZE=4][COLOR=red]Lưu luyến vĩnh viễn ra đi. [/COLOR][/SIZE][/B][/CENTER]
[SIZE=3]Lịch sử cận đại không thể nào “nhận lớp” hầu giấu nhẹm việc Cộng sản pháo kích vào trường tiểu học Cộng Đồng Cai Lậy vào thập niên 1970. Hành động tàn ác nầy vẫn được bọn Cộng sản huyênh hoang loan tin trên đài phát thanh Hà Nội là trận pháo kích đă giết được khá nhiều những tên Mỹ ngụy ác ôn và v.v...[/SIZE]
[CENTER][IMG]http://t2.gstatic.com/images?q=tbn:-BqKNmJKs0CiJM:http://i209.photobucket.com/albums/bb32/takkke/vnwar/25.jpg&t=1[/IMG][/CENTER]
[B]Bài thơ "[COLOR=red]Sân Trường Cai Lậy[/COLOR]" của thi sĩ [COLOR=blue]Ngô Văn Thọ[/COLOR] là bản cáo trạng lớn nhứt trong lịch sử chiến tranh Quốc-Cộng. Cho dù ông Hồ Chí Minh có ngóc đầu sống lại, cũng không có cách trở trái vuốt mặt trong vụ tàn sát kinh hoàng nầy. Đành rằng,với họ Hồ, ông rất có tài láo xược và lọc lừa! [/B]
[CENTER][SIZE=4][COLOR=blue]“Tôi vẫn nhớ buổi kinh hoàng Cai Lậy[/COLOR][/SIZE]
[SIZE=4][COLOR=blue]Giặc pháo vào trường học lúc giờ chơi[/COLOR][/SIZE]
[SIZE=4][COLOR=blue]Tuổi thơ ngây đang đùa giỡn vui cười[/COLOR][/SIZE]
[SIZE=4][COLOR=blue]Nằm phơi xác miệng c̣n trơ viên kẹo[/COLOR][/SIZE]
[SIZE=4][COLOR=blue]Tôi thấy những người mẹ đi lẽo đẽo[/COLOR][/SIZE]
[SIZE=4][COLOR=blue]Quanh ngôi trường t́m nhặt mớ thịt xương[/COLOR][/SIZE]
[SIZE=4][COLOR=blue]Gỡ tóc tai, lẫn máu dính trên tường[/COLOR][/SIZE]
[SIZE=4][COLOR=blue]Của hai mươi chín thiên thần bé bỏng[/COLOR][/SIZE]
[SIZE=4][COLOR=blue]Tôi đă thấy hai hàng lệ nóng[/COLOR][/SIZE]
[SIZE=4][COLOR=blue]Chảy không ngừng trên gương mặt xanh xao[/COLOR][/SIZE]
[SIZE=4][COLOR=blue]Của người mẹ buồn héo hắt khổ đau[/COLOR][/SIZE]
[SIZE=4][COLOR=blue]Nhận xác con nhờ áo lem mực tím...”.[/COLOR][/SIZE][/CENTER]
Nguồn : tinparis.net
TỘI ÁC KINH HỒN CUẢ CỘNG SĂN VIỆT NAM
Uwe Siemon-Netto , kư giả nỗi tiếng nguời Đức sau khi đi theo một tiễu đoàn Miền Nam vào ngôi làng bị Việt cộng bố ráp năm 1965 báo cáo nhu sau :
" Lung lẵng trên các cành cây và sào trong sân làng là thân xác xă truong , nguời vợ va 12 đuá con vừa trai , vuà gái kể că cháu bé . tất că nam đề bị cắt cu dái nhét vào mồm ,
c̣n nữ bị cắt rời vú . Dân làng đuợc lệnh bắt buộc tập trung chứng kiến cảnh tàn sát. Việt cọng bắt đầu giết em bé rồi với một điệu bộ thao diễn chậm răi ra tay lần luợt giết các em lớn, tới giết nguời mẹ và sau cùng là giết nguời cha. Việt cộng đa giết că nhà 14 nguời , giết một các lạnh lùng nhu thễ bấm c̣ súng đại liên bắn máy bay " '
"Việc VC tàn sát thế này là viêc b́nh thuờng hàng ngày ...V́ với chúng tôi nó đa trở thành b́nh thuờng nên chúng tôi không tuờng thuật tới , tuờng thuật lui măi măi. Chúng tôi chi tuờng thuật điều bất thuờng nhu Mỹ Lai mà thôi." ( tạm dịch ,trang 39-40 , Real War R. Nixon.)
(Uwe Siemon-Netto, a prominent German journalist , who accompagned a South Vietnamese battalion to a village Vietcong had raided in 1965, reported :
" Dangling from the trees and poles in the village square were the village chief, his wife, and their twelve children, the males, including a baby , with their genitals cut off and stuffed into their mouths, the females with their breasts cut off". The Vietcong had ordered everyone in the village to witness the execution. They started with the baby and then
slowly worked their way up to the elder children, to the wife, and finally to the chief himself...It was done very coolly , as much an act of war as firing anti-aircraft gun. " It was routine ..Because it became routine to us, we did not report it over and over again. We reported the "unusual case, like My Lai."(39-40)
TB : Không ngờ că nhà cậu mợ năm và mấy em tức tuỡi ra đi lại đuợc một nhà báo Đức báo cáo và TT Nixon kể lại trong sách The Real War cuả ḿnh . Đă hơn nữa thế kỹ mà con cứ tuỡng như ngày hôm qua.
VC pháo kích vào trường học sát hại trẻ thơ
Trước đó (trước cuộc pháo kích vào Trường Tiểu Học Cộng Đồng Cai Lây năm 1973), th́ năm 1972 VC cũng đă pháo kính vào Trường Tiểu Học Cộng Đồng Song Phú quận B́nh Minh tỉnh Vĩnh Long (gần Chi Khu Biệt Lập Ba Càng) làm chết nhiều em học sinh thơ dại.
Trước năm 1975, trong sân Trường THCĐ Cai Lậy có tấm bia đá kể tội ác VC sát hại học sinh vô tội. Sau ngày 30/4/1975, VC đă đập phá tấm bia lịch sử này.
[I]Nhắn anh tafada2000: có lẽ thời gian lâu quá nên anh nhớ lộn. Ở Định Tường nói riêng, ở vùng hoạt động của SĐ7/BB nói chung (4 tỉnh Định Tường, Kiến Hoà, G̣ Công, Kiến Tường) không có đơn vị VC cấp Trung đoàn nào có phiên số E.54. Mà vùng này chỉ có 4 Trung đoàn VC với các phiên số E.1 (Trung đoàn Đồng Tháp 1 là chủ lực miền), E.2 (Trung đoàn Đồng Tháp 2 là chủ lực miền), E.88 (Trung đoàn chính quy CS Bắc Việt xâm nhập), và Z.15 (Trung đoàn chính quy CS Bắc Việt xâm nhập). Tháng 10/1974, VC lập Sư đoàn 8 với 4 Trung đoàn nói trên.[/I]
Đem đạo nghĩa mà thắng hung tàn, lấy chí nhân mà thay cường bạo?
[video]http://www.yeunhacvang.com/?pg=play&song=789[/video]
Trầm Tử Thiêng ::: Tám Nẻo Đường Thành
Bé thơ ơi ! Bé thơ ơi !
Nín đi đừng khóc.
Xót xa nhiều trào thêm nước mắt
Chiến tranh nào mà không tan nát
Khói lên cao trắng tay máu dân nghèo lơ láo.
...
Khóc quê hương suốt hai mươi năm ngoài lửa khói
Cũng do một bàn tay anh măi
[b]Nếu xa lạ th́ không ai nói
Đếm đi anh! Đếm đi anh! [/b]
Bao hồn oan đó
Mộ chẳng sinh, cỏ chẳng xanh
Người ngh́n sau nhắc chuyện đường thành.
--------------------------
[b]‘Đem nhân nghĩa mà thắng bạo tàn’? [/b]
Tạp Ghi Huy Phương
Năm 1952, tôi đang c̣n là một học sinh lớp Đệ Lục, trường trung học Khải Định Huế. Ông thầy dạy giờ âm nhạc của chúng tôi là nhạc sĩ Nguyễn Hữu Ba, tuy mỗi tuần chúng tôi chỉ có một giờ nhạc, nhưng rất thích, trông chờ cho sớm đến ngày gặp thầy.
Nghe nói ông mới ở chiến khu về và là bậc thầy về các loại đàn nhị và đàn nguyệt, vào lớp chúng tôi ít được học về kư âm pháp, nhưng rất thích nghe ông đàn những bài cổ nhạc. Ông có sáng tác nhiều nhạc phẩm, trong đó có bài “Thu Khói Lửa” một bài hát nói về cuộc Cách Mạng Tháng Tám của toàn dân Việt Nam mà sau đó Việt Minh Cộng Sản dành làm của riêng cho ḿnh.
Bài hát có những câu như:
[i]“Nhớ tới ngày qua. Vang trong rừng xa. Dân Nam ḥ reo.Tiếng thét diệt thù. Khói súng mịt mù. Nơi sa trường xa.”
và
“Có đoàn nông phu hùng tráng, buông cày theo tiếng loa vang!” [/i]
Tập cho học sinh hát bài tung hô “cách mạng” xong, ông hăng hái và hết lời ca tụng các chiến sĩ “cách mạng” và xỉ vả các binh lính Việt Nam, hồi đó ở miền Trung có danh xưng là Việt Binh Đoàn, thường được gọi là lính “bảo vệ.”
Nhạc sĩ Nguyễn Hữu Ba c̣n đọc ca dao tuyên truyền của Việt Minh như các câu:
[i]“Cắc bụp bụp đùng! Ai ngờ bảo vệ đi lùng bắt heo! Cắc bụp bụp xèo, Ai ngờ bảo vệ bắt heo đồng bào.” [/i]
Ai cũng biết lực lượng quân đội quốc gia lúc đó đang mở những cuộc hành quân truy lùng và t́m diệt Cộng Sản Việt Minh.
Chúng tôi, lũ nhóc đầu hớt “ca rê” không hề biết ông thầy này nhận nhiệm vụ về thành, dưới vỏ bọc lập “Tỳ Bà Trang,” “dùng nhạc phẩm làm vũ khí đấu tranh và động viên ḷng yêu nước của nhân dân vùng bị giặc chiếm” như trong bản văn tuyên dương của cộng sản để tặng thưởng cho ông danh hiệu “Nghệ Sĩ Ưu Tú,” nhưng tôi nghĩ công an, mật vụ của miền Nam phải biết, sao lại tuyển chọn ông làm giáo sư để tuyên truyền lớp trẻ ngây thơ. Sau này ông là ủy viên Ủy Ban Trung Ương Mặt Trận DTGP Miền Nam, dưới cái tên nhạc sĩ Nguyễn Văn Tứ (Tứ là Bốn thay cho Ba), vậy mà ông lại được mời vào dạy trường Quốc Gia Âm Nhạc Saigon, để sau đó ông có chân trong phong trào ḥa b́nh ở Saigon-Chợ Lớn của Việt Cộng.
Khoảng năm 1958, tại trường Bồ Đề Thành Nội Huế, có một ông giáo người Quảng Nam, dạy môn Công Dân Giáo Dục, chuyên mặc áo quần kaki và mang dép râu. Trong một giờ giảng về nhiệm vụ đi lính của người dân, để kết thúc bài học, ông đă mỉa mai nói rằng chế độ này (dưới thời Đệ I Cộng Ḥa) là chế độ lệ thuộc Mỹ, không xứng đáng cho người dân phục tùng, nghĩa là ông cổ xúy học sinh chống lại chế độ quân dịch hiện thời. Thế mà, cũng như trường hợp ông Nguyễn Hữu Ba, không có đứa học sinh nào có thói quen đi tố cáo thầy, cũng như chính quyền đương thời vẫn để cho những vị này ung dung tự tại, lănh lương nhà nước, mà toạc mồm ra chửi chế độ quốc gia, đứng trên bục giảng mà công khai tuyên truyền cho địch.
Sinh viên biểu t́nh lên án chính phủ, dùng máy khuếch âm ḥ hét chửi Mỹ, th́ các cơ quan an ninh mang sắc phục cũng lên sân khấu, nhưng là để giữ an ninh cho chúng. Các cơ quan chính phủ tắc trách hay chúng ta chủ trương nhân đạo, hiền ḥa ngay với kẻ thù địch đang lăm le, mưu đồ giết chúng ta?
Trong khi đó thời Việt Minh, chỉ sơ suất v́ một câu nói “Vũ khí chúng ta c̣n quá thô sơ” cũng đủ bị đem ra xử tử; một người nông dân lên tỉnh đi thăm thân nhân nhiều lần, cũng bị nghi ngờ làm gián điệp đem ra chặt đầu. Chỉ có tư tưởng thôi cũng bị theo dơi, nói chi đến ngôn ngữ, liên hệ, lập trường, thành phần. Cán bộ tập kết thuộc thành phần tư sản, có liên hệ với chính quyền miền Nam bị theo dơi, kiểm soát không nương tay. Vụ Nhân Văn Giai Phẩm đă đày đọa, giam cầm biết bao nhiêu nhà văn, nhà thơ chỉ v́ bất đồng ư kiến với đường lối của đảng, trong khi đó, tại miền Nam, kư giả xuống đường “ăn mày,” ra báo “đối lập,” ni sư, linh mục phản đối chính quyền vẫn thong dong.
Các viên chức quân cán chính của miền Nam có nhiều vị có anh em, con cái ở bên kia chiến tuyến, nhưng lại được giữ các chức vụ cao cấp, kể cả tỉnh trưởng, dân biểu cho đến thủ tướng, đại tướng. Không biết các vị này có bị lung lạc hay bị mua chuộc bởi thân nhân của họ để tiếp tay cho cộng sản hay không, nhưng rơ ràng là chính sách an ninh của VNCH đặt nhẹ vấn đề liên hệ gia đ́nh. Chắc chắn là đă có sự tổn thất về phía VNCH, dù ít hay nhiều về chuyện này. Có bao nhiêu người trong hàng ngũ chúng ta bảo lănh hay chứa chấp bà con là những đảng viên cộng sản nằm vùng mà chúng ta không hề hay biết. Chúng nằm trong tư gia, tư dinh của những vị chỉ huy, những cấp sĩ quan, ngay trong căn cứ, đơn vị để làm công tác trinh sát cho địch. Đă có bao nhiêu chức sắc tôn giáo, lấy thế “lănh đạo tinh thần” đến gặp những nhân vật cao cấp chỉ huy hay các ngành t́nh báo, an ninh để xin cho “bà con” họ được thoát hiểm, sau những vụ bắt quả tang tiếp tế dược phẩm, lương thực, hay có chứng cớ về sự móc nối liên hệ với Việt Cộng! Biết bao nhiêu sĩ quan ngành an ninh, t́nh báo hay các đơn vị hành quân ngoài mặt trận than phiền rằng họ bắt được những cán bộ cộng sản, nhưng khi về trung ương chúng lại được thả ra.
Quả là xứ tự do! [b]Phải chăng như vậy là “đem đạo nghĩa mà thắng hung tàn, lấy chí nhân mà thay cường bạo” để ngày nay bao nhiêu người lính đă phải bỏ lại thân xác trên đường thất trận, bao nhiêu thương binh nơi quê nhà, mang nỗi thống hận khôn nguôi.[/b]